Tin Tức Phật Giáo hân hạnh giới thiệu Tuyển Tập [99+] Bài Thơ Phật Giáo Hay Nhất, một kho tàng văn học tâm linh được chắt lọc tinh hoa từ các bậc Thiền sư và thi nhân. Đây không chỉ là những vần thơ, mà còn là những bài học quý giá, là ánh sáng trí tuệ soi rọi con đường tìm về an lạc và giải thoát.
I. THƠ PHẬT GIÁO VỀ VÔ THƯỜNG VÀ KIẾP NGƯỜI
QUÁN VÔ THƯỜNG (Tác giả: Chưa rõ)
Quán Vô Thường để làm chi?
Để ta biết quý giờ ngày tháng năm
Quý nên gieo sạ thiện lành
Hãy hành chuyện tốt
Cứ làm điều vui…
Quán Vô Thường chẳng để chơi
Mà để biết thật: Kiếp người gang tay
Còn vào ra hơi thở này
Thương yêu chưa đủ
Chớ gây oán thù!
Quán Vô Thường để mà tu
Thoát ra mộng ảo sa mù khổ đau
Có gì tồn tại bền lâu
Hài lòng, thỏa chí…rồi sau có còn?
Quán Vô Thường rõ thất tồn
Bội thu, mất mát, vuông tròn, đầy vơi…
Lềnh bềnh, chuyển tiếp, dạt trôi
Đừng buồn đau khóc
Lại ngồi tiếc than…
Quán Vô Thường để bình tâm
Núi mòn Sông cạn Kiếp nhân sinh bèo
Mong manh Ngắn ngủi Tan vèo
Đầy cao nặng lớn sớm chiều đã bay…
Quán Vô Thường Tỉnh giấc say
Thoát mê mà sống tháng ngày Thường thôi!
VÔ TƯ (Tác giả: Ngạo Thiên)
Đời người sống được nhiêu năm
Thật tâm mà sống, chẳng phiền đến ai.
Đời người như chuỗi phim dài
Đâu cần phải diễn, đâu cần nhập vai.
Đời người lắm chuyện bi hài
Người vui kẻ khóc, chuyện hài thế gian.
Vui buồn rồi cũng chóng tàn
Buồn nhiều vui ít, vô vàng khổ đau.
Thật lòng ta sống cùng nhau
Kẻ cho người nhận, trao nhau tấm lòng.
Dù đời dòng chảy ngược dòng
Khổ đau vẫn sống, mĩm cười vô tư.
KIẾP NGƯỜI (Tác giả: Chưa rõ)
Kiếp người dài ngắn bao lâu
Tùy theo thọ mạng lo âu làm gì
Khổ sầu phiền não mà chi
Để lòng thanh thản đến đi nhẹ nhàng
Dù cho xinh đẹp giàu sang
Hay là xấu xí nghèo nàn khổ đau
Tuy rằng hoàn cảnh khác nhau
Nhưng tâm đừng chấp nghèo giàu mới hay
Giàu sang dễ bị mê say
Nghèo nàn đạm bạc qua ngày cũng xong
Làm người cần phải thong dong
Yên vui tự tại tấm lòng thanh cao
Cuộc đời sóng gió ba đào
Tâm không đắm nhiễm gió nào động lay?
Hơn thua thắng bại hằng ngày
Thị phi danh lợi xưa nay chuyện thường
Thế nhân cần có tình thương
Đừng nên ỷ thế lấn đường người ta
Tầm nhìn mở rộng cao xa
Từ bi trí tuệ chan hòa nhân sinh
Sống cho trọn nghĩa trọn tình
Đừng gây oan trái bất bình với ai
Mình còn có lúc cũng sai
Nghiệp dày phước mỏng đức tài chưa sâu
Cuộc đời nào có bền lâu
Vô thường không hẹn biết đâu mà lường
Thăng trầm vinh nhục phong sương
Giữ lòng bình thản đừng vương khổ sầu
Ta người có khác gì đâu
Cảm thông tất cả nguyện cầu an nhiên
Cần nên tránh ác làm hiền
Để tâm trong sạch không phiền không tham
Sân si nhất định không làm
Đơn sơ biết đủ không ham muốn nhiều
Tiền tình vật chất những điều
Nếu tham thì biết bao nhiêu cho vừa
Đừng nên lưu luyến say sưa
Xa ly đừng chấp đừng ưa so bì
Đắm mê dục lạc mà chi
Ta còn không có, có gì của ta?
Đủ duyên hòa hợp sinh ra
Hết duyên tan rã gì là ta đâu?
Chấp chi mang khổ mang sầu
Nhè nhàng buông xả không cầu không mong
Luôn luôn thanh tịnh cõi lòng
Thảnh thơi giải thoát khỏi dòng trầm luân.
HẠT BỤI VÔ THƯỜNG (Tác giả: Toàn Tâm Hòa)
Ngồi nghe hạt bụi vô thường
chạm nhau trên những nẻo đường…lao xao
hạt nào lỡ vướng ta đau
hạt nào lấp lánh sắc màu phù hư!
Lẽ nào ta ngộ nhận ư!?
mà sao ngồi đó trầm tư một mình
vui buồn giữa cuộc nhân sinh
cố an nhiên bước giữa nghìn chông chênh.
Ngồi nhìn thế cuộc mông mênh
thời gian bao cuộc nhớ quên, khóc cười
ta như đứa trẻ biếng lười
đang hồi mơ lại một thời đã xa!
Giữ ta… mãi mãi là ta
bước đi trên cuộc trầm kha chân tình
trần gian hữu sắc, hữu hình
chỉ mong hạnh phúc, an bình là vui!
HÀNH TRANG VÔ THƯỜNG (Tác giả: Ngạo Thiên)
Cuộc đời cứ ngỡ giấc mơ
Đến khi nhìn lại, một đời phù vân
Trần gian nơi chốn nợ nần
Nợ tình nợ nghĩa, bao lần trả vay
Sanh ra tay trắng bàn tay
Đến khi khuất bóng, chẳng thay đổi dời
Ngỡ rằng đời giống trò chơi
Thắng thua thành bại, một thời đã qua
Bỗng nhiên ta gặp lại ta
Chỉ là chiếc bóng, chiều tà thế gian
Đời người hết hợp lại tan
Lợi danh quyền tước, hành trang vô thường
Cuộc đời đừng mãi vấn vương
Trả về cho đất, đoạn trường bi ai.
Nếu đã là quá khứ
Hãy tha thứ cho nhau
Tất cả những niềm đau
Hãy cho vào quên lãng
Niềm đau thời dĩ vãng
Là vật cản đường đời
Cuộc đời muốn thảnh thơi
Hãy xa rời quá khứ
Cuộc đời là phép thử
Ta phải tự đi qua
Không ai thay ta cả
Thành bại ở nơi ta
Hãy học cách vị tha
Đau khổ sẽ rời xa
Yêu thương lấy tất cả
Hạnh phúc sẽ nở hoa.
II. THƠ PHẬT GIÁO VỀ TÂM TỊNH, AN LẠC VÀ BUÔNG BỎ
AN LẠC (Tác giả: Ngạo Thiên)
Yêu thương giúp đỡ mọi người
Lương tâm thánh thiện, miệng cười dễ thương.
Hoạn tai hoạn kiếp tránh đường
Tự thân an lạc, tai ương xa rời.
Sinh thời làm thiện hết đời
Tạo nhiều công đức, phật trời thương cho.
Mai này thân xác thành tro
Hồn về cực lạc, chẳng lo muộn phiền.
Thả hồn dạo bước cõi tiên
Đâu còn chi nữa, ưu phiền thế gian.
BUÔNG (Tác giả: Chưa rõ)
Thật nhẹ nhàng gió thổi chiếc lá trôi
Êm mặt sóng luân hồi sông chỉ một
Thu ngang trái khiến mắt vàng thưa thốt
Nhẹ tiếng hờn để tốt chiếc lá Xuân.
Tôi ngồi đây, bên hiên vắng Trăng tuần
Soi trần thế bằng vô ngần trong dạ
Trái tim mở ôm những điều vô giá
Gạt bụi trần bao dối trá, trái ngang.
Mở vòng tay rước tình cảm ngọc vàng
Rũ một tiếng bên đường cùng oán hận
Buông tất cả để tâm ngời vô tận
Hướng mặt trời thở tiếng giận thương yêu.
Đời bể dâu ngược lối vốn rất nhiều
Đạo hiền đức dạy những điều ngay thẳng
Hồn nhẹ nhõm để tâm luôn cố gắng
Buông chữ đời để không nặng chữ tâm.
BUÔNG BỎ (Tác giả: Chưa rõ)
Ngẫm ở đời bao chuyện thị phi
Tiền tài, danh vọng cũng lắm khi
Mang phiền nhiễu cho đời thêm khổ
Để cho ta lại phải nghĩ suy
Rồi tình ái sầu thương bi luỵ
Lệ tuôn rơi đau xót lòng ai
Thôi từ nay tôi xin BUÔNG BỎ
Bởi cuộc đời mãi cứ thế thôi!
KHÓ DỄ TRONG ĐỜI (Tác giả: Thích Thánh Tuệ)
DỄ là nói chẳng nghĩ suy / KHÓ là cẩn trọng những gì nói ra.
DỄ làm đau đớn người ta / KHÓ sao hàn gắn bao là vết thương!
DỄ là biết được Vô thường / KHÓ, lòng cứ vẫn tơ vương cuộc trần,
DỄ là độ lượng bản thân / KHÓ sao dung thứ tha nhân lỗi lầm!
DỄ là vong phụ ân thâm / KHÓ, câu tình nghĩa ngàn năm dạ hoài
DỄ là phạm những điều sai / KHÓ, tâm học hỏi những ai hơn mình,
DỄ cho kẻ khác niềm tin / KHÓ là luôn giữ chính mình thẳng ngay.
DỄ là nói những điều hay / KHÓ thay Sống tựa trình bày ngữ ngôn.
DỄ là suy tính thiệt, hơn… / KHÓ lùi một bước nhịn nhường lẫn nhau.
DỄ là sống vội, sống mau / KHÓ dừng chân lại thở sâu, biết là…
DỄ là hứa hẹn, ba hoa… / KHÓ lời tín nghĩa thiệt thà một khi.
DỄ là gieo rắc thị phi / KHÓ là nội quán, tự tri lại mình
DỄ là chiến thắng, quang vinh / KHÓ lòng khiêm hạ, thấy mình nhỏ nhoi.
DỄ xin địa chỉ mọi người / KHÓ mà tìm được chỗ ngồi trong tim.
DỂ biết nói, khó biết im / KHÓ cùng ánh sáng, dễ tìm bóng đêm.
DỄ vụng chân ngã xuống thềm / KHÓ vùng đứng dậy vượt lên chính mình
DỄ biết trời đất rộng thênh / KHÓ là biết được “ngôi đền tự tâm”
DỄ vui sáu nẻo thăng, trầm / KHÓ lần ngán ngẩm âm thầm hồi hương.
DỂ khi mất cảm thấy buồn / KHÓ, trong hữu Phúc biết thương, giữ gìn.
DỄ là vun quén quanh mình / KHÓ, tình trải rộng ánh nhìn vị tha.
DỄ cho ngày tháng đi qua / KHÓ là tỉnh thức trong ta vài giờ…
DỄ Sinh, dễ Tử mơ hồ / KHÓ khi đối diện nấm mồ Tuệ tri!
DỄ là viết những lời thi / KHÓ rằng mơ ước đời ni vẹn toàn.
Thôi, chừ tìm cái bồ đoàn
Dễ là ngồi xuống, Khó hàng phục tâm.
Dầu sao cũng quyết một lần
Bằng không khó, dễ…lần khân nối dài…
HƯ KHÔNG VÔ NGÃ (Tác giả: Chưa rõ)
Quán thân bất tịnh / Quán tâm vô thường
Quán pháp vô ngã / Trí tuệ bát nhã
Giải thoát chúng sinh / Cứu khổ vô minh
Cứu nhân độ thế / Lòng trần dâu bể
Biển khổ không bờ / Trôi nổi mê mờ
Chấp bám khổ đau / Đi mãi nơi đâu?
Quay về bến giác.
Con đường giải thoát
Thanh, tĩnh, tịch, không
Buông xả trong lòng
Là bờ hạnh phúc.
III. THƠ PHẬT GIÁO VỀ NHÂN QUẢ, TỪ BI VÀ KHẨU NGHIỆP
NHÂN QUẢ (Tác giả: Chưa rõ)
Gieo tham lam, hái khổ đau,
Gieo lòng sân hận, hái sầu bi ai.
Trồng cây gai, chạm phải gai,
Hương thơm trồng huệ, trồng nhàu, trồng sen.
Gieo nhân lành, hái quả ngon,
Gieo thánh thiện, được quả tròn từ bi.
Gieo u mê, hái quả si,
Luật trời không thể biến suy lẽ đời.
Gieo nhân thánh, được lên trời,
Giác ngộ trí tuệ, rạng ngời tòa sen.
MIỆNG ĐỜI (Tác giả: Ngạo Thiên)
Miệng đời nào nuôi ta lớn
Thói đời bạc bẽo, răn dạy ta khôn.
Người đời thích nói sướng mồm
Miệng tạo thêm nghiệp, chẳng phiền để tâm.
Thôi thì ta cứ giả câm
Không nghe không thấy, lỗi lầm thứ tha.
Cuộc đời dể hiểu thôi mà
Nhìn hình đoán chữ, mới là hanh thông.
Tự tâm cởi mở tấm lòng
An nhiên tự tại, cảm thông cho đời.
Ai ơi xin nhắn đôi lời
Đừng vội phán xét, cuộc đời người ta.
Lời xấu từ miệng thốt ra
Nghiệp từ cửa miệng, do ta tạo thành.
Hoa thơm hương ngát vây quanh
Lựa lời mà nói, cho xanh cõi lòng.
PHƯỚC THIỆN (Tác giả: Ngạo Thiên)
Đời người ngắn ngũi không dài
Sống sao có ích, đêm ngày không lo.
Áo cơm vật chất dày vò
Một vòng lẩn quẫn, khổ cho kiếp người.
Tham lam keo kiệt sinh thời
Làm sao đến được, cõi trời mai sau.
Đam mê danh lợi sang giàu
Tạo thêm duyên nghiệp, dấy vào tấm thân.
Mai này nhắm mắt lìa trần
Hồn đến địa ngục, mắt dần sáng ra.
Thấy rồi lòng mới xót xa
Nhận ra đã muộn, án tra ngục hình.
Làm thiện được phước theo mình
Kiếp sau sẽ được, tái sinh sang giàu.
Hồng Ân Tam Bảo bao la
Pháp quang soi chiếu, thân ta an lành.
Nhân lành quả ngọt đầu cành
Làm thiện được phước, trời xanh thương tình.
ĐỪNG NÊN (Tác giả: Ngạo Thiên)
Đừng nên thấy xấu chê bai / Cũng đừng ganh tỵ, người tài hơn ta.
Đừng nên chứng tỏ đa tài / Cũng đừng tranh luận, kẻ say men nồng.
Đừng nên nói những lời ngông / Cũng đừng chữi mắng, cho lòng nhẹ vơi.
Đừng nên oán trách đất trời / Cũng đừng oán hận, cho đời mất vui.
Đừng nên thấy khó mà lùi / Cũng đừng nhục chí, chôn vùi tấm thân.
Đừng nên cứ mãi si sân / Cũng đừng hám lợi, xa dần tình thương.
Đừng nên gần kẻ bất lương / Cũng đừng tư lợi, lầm đường quỷ ma.
Đừng nên ám hại người ta / Cũng đừng nóng giận, mà xa tiếng cười.
Đừng nên trốn việc biếng lười / Cũng đừng ham ngủ, cho người u mê.
Đừng nên thốt tiếng cười chê / Cũng đừng lừa dối, mà thề hứa nhau.
Đừng nên nói những lời đau / Cũng đừng ganh ghét, người giàu hơn ta.
Đừng nên chữi mẹ mắng cha / Cũng đừng chứng tỏ, là ta hơn người.
Đừng nên học tính trêu ngươi / Cũng đừng giàu có, mà cười người ta.
Đừng nên cố chấp ngang tàn / Cũng đừng sĩ diện, ăn sang hơn người.
IV. CÁC BÀI THƠ TỨ TUYỆT HAY VÀ SÚC TÍCH
Sống Hiện Tại (Tác giả: Thích Nhất Hạnh)
Thức dậy miệng mỉm cười / Hai bốn giờ tinh khôi / Xin nguyện sống trọn vẹn / Mắt thương nhìn cuộc đời.
Buông Xả (Tác giả chưa rõ)
Vạn vật trong đời trôi, / Như mây nước lặng rơi. / Chấp niệm làm ta khổ, / Buông rồi, thấy thảnh thơi.
Tâm Bình (Tác giả: Thích Minh Niệm)
Tùy thuận theo hoàn cảnh / Không buộc theo ý mình / Giữ tâm không giữ cảnh / Tâm bình cảnh cũng bình.
Tỉnh Thức (Tác giả: Thích Minh Niệm)
Nếu không có khổ đau / Biết đâu là hạnh phúc / Nhờ mộng mị hôm nào / Ta tìm về tỉnh thức.
Từ Bi (Tác giả chưa rõ)
Từ bi soi muôn lối, / Giữa đời chẳng lẻ loi. / Người gieo hạt yêu thương, / Đời xanh mãi muôn nơi.
Trí Tuệ (Tác giả chưa rõ)
Trí tuệ như trăng sáng, / Dẫn lối giữa đêm đen. / Ai sống đời tỉnh thức, / An vui đến vô biên.
Nguồn: Tổng hợp trên Internet